kuromugi
Đã tốn tiền
Chắc mai fen quên ông cháu nhìn thấy ảo ảnh của melquiades đồng thời là người đọc được dòng chữ cổ trên miếng da thuộc, đồng thời là người kết nối các dòng thời gian và tìm ra nguồn cội của câu chuyện. Chưa kể ông cháu cuối cùng có cái đuôi lợn thực sự còn chưa được đón nhận một cuộc đời và bị kiến ăn.Cả tác phẩm này như là một bản tráng ca dành cho nỗi cơ đơn vậy: thậm chí hầu như trang nào cũng phải có 2 từ "cô đơn"! Mỗi thành viên Buendia đều có giây phút vinh quang của họ: Jose Arcadio Buendia lập làng Macondo yên bình, đại tá Aureliano chiến đấu liên tục và giành được bao nhiêu vinh quang... tất cả đều vì mong muốn được cô đơn của mỗi bọn họ. Nhưng chính cái mong muốn này rồi lại cho họ những cái kết yểu mệnh.
Lạ rằng trong truyện này đúng ra mà nói thì chẳng có nhân vật nào đáng được thông cảm cả. Ai cũng ích kỉ và khó mến như nhau. Nhưng dù vậy tôi đọc vẫn cảm thấy rất thương số phận bọn họ. Thương nhất phải là bà Ursula rồi, ngay cả hai anh em sinh đôi kia cũng phải chịu bao nhiêu cái khó mới được chết yên thân (vẫn buồn cười đoạn chôn vào nhầm mồ ), còn Meme nữa...
Nhưng tôi vẫn không thấy ưng cái kết cho lắm. Theo như Melquiades, mọi thứ đã được tiên tri sẵn rồi. Như thế tôi thấy nó hơi cụt hứng chút, nhưng cái cảnh cuối của truyện phải công nhận là rất thót tim.
Nói chung là rất ấn tượng với văn học tiếng Tây Ban Nha nói chung. Vẫn còn Don Quixote trong backlog nữa cơ nên sẽ còn quay trở lại với nền văn học này nữa {:
Không ai được chọn nơi mình sinh ra nhưng đáng tiếc hơn, không được chọn cả nơi để chết. Các nhân vật trong dòng họ này không có cơ hội lần thứ hai để trở lại làm người trong thế giới này dù trong không gian đó thời gian cũng chỉ là một ảo ảnh. Cái dòng thời gian trong tác phẩm đó không tin được đâu :v
Các nhân vật nữ trong bộ truyện này vì nỗi cô đơn nên đều khá vất vả, ngoại trừ cô remediot người đẹp. Quên đi quyền lực của chính mình cũng hệt như một người lính vừa trở về từ 20 năm lăn lộn trong chiến tranh.
/Thực ra trong tác phẩm này mình không ấn tượng lắm cụm từ "cô đơn", mà thay vào đó là cụm từ "huyễn hoặc". Viết ở đây thì thấy ná thở chứ khi đọc tác phẩm thấy một cảm giác cứ như cái anh buendia đang đọc dòng chữ cổ trên miếng da thuộc, và mùi hương hoa thu hải đường đang bay trong gió lẫn với bụi và rác.
Last edited: