Hôm qua quên không logout, vợ vào đọc không sót chữ nào luôn
Tạm thời treo topic đến khi nịnh vợ xong xuôi các fen nhé
Tạm thời treo topic đến khi nịnh vợ xong xuôi các fen nhé
Last edited:
Muốn sinh hoạt trong thớt này nữa thì lên bài gì phải đưa vợ đọc trướcChúc mừng fen đã trở về từ cõi ...haha
Lại qua 1 bước kiểm duyệt của nhà nước xong mới được công chiếu , vậy thì còn gì là tính thời sự nữa, mất đi cái chất ký sự tuổi trẻ rồi. HaizMuốn sinh hoạt trong thớt này nữa thì lên bài gì phải đưa vợ đọc trước
giờ có kiểm duyệt nên hết tình tiết cao trào rồi nhỉHắn thích đọc truyện tranh của Adachi Mitsuru, xem phim của Quentin Tarantino, những bậc thầy trong việc kể những câu chuyện rất vô lí một cách đời thực. Hay những câu chuyện đời thực cực kì vô lí.
Đầu tiên, nó khiến người ta ngớ ra trong một chốc, rồi không tự chủ được mà bật cười khanh khách, sau đó, hoài nghi. Cuối cùng, lại ngớ ra rồi bật cười khanh khách.
Đã có thời, ước mơ của hắn là viết được những câu chuyện như thế.
Những câu chuyện hắn viết trên đây, có tạo được hiệu ứng như thế không? Có đủ chân thực? Có khiến người ta hoài nghi rồi lại tin tưởng rồi lại hoài nghi?
Trí tưởng tượng và tư duy logic thổi phồng trải nghiệm thực tế của nhà văn. Anh viết một câu chuyện, dù là hoang đường, cũng rất cần tư duy logic.
Nhưng trước nhất, anh phải có nền tảng trải nghiệm.
Một cách có chủ đích, hắn ngấm ngầm reo rắc sự hoang đường.
Cái lần hắn tặng hoa cả lớp vào dịp 20/10 là một ví dụ.
Bên Nhật hiện vẫn sử dụng tiền xu, loại 1 yên, 5 yên, 10 yên, 50 yên, 100 yên, 500 yên. Một yên tỉ giá hiện tại tương đương 167 VNĐ, không để làm gì.
Nhà hắn đang tích đâu đó 2kg tiền xu do không có thói quen sử dụng.
Thời điểm 2018 khi về nước lần đầu, hắn đem 1 chai coca lít rưỡi đầy ự đồng 1 xu, 1 chai coca lít rưỡi quá nửa đồng 5 xu, và một chai coca lít rưỡi non nửa tiền 10 xu, ra quán conbini gần nhà trút hết vào hòm quyên góp.
Tay nhân viên đứng quầy như bị thôi miên, nhìn chăm chăm đến mức quên cả quét mã hàng thanh toán cho khách.
Cái khe nhỏ, nên hắn cứ thong thả nhét từng đồng vào, đâu đó mất chừng 20 phút. Người ra người vào đều cố ngó lại một hai lần. Hắn nhớ có 3 hay 4 khách khác, mua đồ xong không đi ngay mà nán lại, cố chờ xem hắn định lặp đi lặp lại động tác ấy đến bao giờ.
Tay nhân viên bảo lần đầu tiên trong lịch sử 14 năm làm việc mới được thấy cảnh tượng vừa rồi, hỏi hắn có ý gì.
- Nếu đổ vào bồn cầu thì sẽ bị tắc chứ sao nữa.
Hắn cười, nói xong đi thẳng.
Một dịp khác, thời hắn mới sang Nhật được nửa năm, nhưng cũng đã kịp tích được đâu đó một lon coca 330ml đồng 1 yên.
Hắn chờ đến gần hết giờ đóng cửa siêu thị, tầm 11h30, thì vào mua hàng. Tầm giờ đó, trái lại, siêu thị khá đông do nhiều mặt hàng giảm giá sâu.
Hắn mua chừng 15 món đồ ở gian hàng 100 yên, ra xếp hàng ở quầy tự thanh toán. Sau 9h chỉ có thể thanh toán ở quầy thanh toán tự động.
Nhân viên về gần hết, chỉ còn vài người ở lại dọn dẹp.
Mỗi lần hắn quét mã vạch, máy sẽ kêu ting một tiếng, sau đó báo giá tiền “ 110 yên”.
Mỗi lần hắn cho tiền vào, máy sẽ báo “1 yên”.
Lặp lại đủ 110 lần từ “1 yên” thì sẽ ting một tiếng rồi quay lại từ “110 yên”.
Sau lưng hắn còn chừng 4,5 người. Những người khác xếp hàng dài ngoằng ở phía máy đối diện.
Cả siêu thị rộng lớn im phăng phắc, nhẫn nại nghe âm thanh cứng nhắc từ máy phát ra đều như vắt chanh. Hắn phải nể phục sức chịu đựng của người Nhật.
Mọi người nhìn lom lom vào hắn, tiếng 1 yên như nạo khoét lỗ tai. Một số nhân viên đã xong việc bắt đầu tụ lại chỉ trỏ xì xào.
Cuối cùng hắn cũng đợi được.
Đến tiếng 1 yên thứ 3 3 1 thì máy hú lên inh ỏi. Tất thảy ngơ ngác.
Một bà nhân viên ở gần nhất chạy lại đon đả hỏi xã giao:
- Có chuyện gì thế, thưa quý khách? Tôi có thể giúp gì cho quý khách?
- Không nhét tiền vào được nữa :v
Bà nhân viên bấm một hồi rồi lắc đầu, alo đàm gọi một người khác đến.
Người này cũng bấm một hồi, vừa bấm vừa nói:
- Xin lỗi đã làm phiền quý khách, xin hãy chờ cho giây lát.
Những người chờ phía sau đã mất hết kiên nhẫn, một bà nói:
- Mở lại quầy thanh toán đi, cho chúng tôi còn về, quá giờ đóng cửa rồi.
Xin lỗi, việc này không thuộc thẩm quyền của tôi ạ.
Nhân viên đáp, ngần ngừ một lúc rồi alo cho một người khác nữa.
Người này hẳn là quản lí cấp cao nhất. Ông ta đến máy thanh toán sau 5 phút. Hông đeo một chùm chìa khóa lớn. Không nói không rằng, mở khóa khay đựng tiền phía hông máy.
Khay vẫn chưa đầy hẳn. Nhưng đồng một yên nhỏ, nên lăn xuống gập ngang, kẹt vào khe lọc tiền.
- 4 năm rồi, 4 năm rồi mới lại gặp sự cố như thế này đấy.
Ông ta lầm bầm, sau đó ra hiệu cho nhân viên mở quầy thanh toán cho khách. Xong xuôi, quay lại phía hắn đang đứng làm bộ ngơ ngác, thở dài bảo:
- Xin lỗi quý khách, mời quý khách qua xếp hàng ở quầy bên cạnh, chúng tôi sẽ hủy giao dịch ban nãy và hoàn lại số tiền quý khách đã cho vào máy tự động.
- Không mua nữa có được không?
Hắn cười bảo. Mặt tay quản lí giống như vừa hít phải một quả rắm cực thối. Ngớ ra mấy giây rồi tối sầm lại. Gã cười gượng gạo nói:
- Được, thưa quý khách.
- Tôi để đây nhé.
Hắn tiện tay đặt cái giỏ sang quầy bên cạnh, vẫy tay chào, rồi ngang nhiên bước ra ngoài.
Chừng 2 tháng sau đó hắn không quay lại siêu thị đấy.
Đợt mới quen Ly, bọn hắn thỉnh thoảng ngồi ăn bánh mì trứng và ngô nướng với nhau đoạn chân cầu vượt đoạn giao cắt Trần Duy Hưng và Láng.
Ly mặc mấy bộ như đồ ngủ tơ hơ cả ra, tóc dài xõa không chịu buộc.
Tay bán bánh mì rất hóm.
Nhưng hắn muốn kể về đoạn hội thoại với anh chàng xe ôm hơn.
-- Anh giai ơi? Này! Này!
- Đjt m* đang ngủ ngon. Gì đấy anh?
-- Anh xe ôm phải không?
- Đang ngủ ôm ấp đ*o gì, về đâu?
-- Về (@*$&$(@($($&#^$(@
- Đjt m* có hơn 1 cây đ*o đi bộ được à??
-- Ô hay thế có chở không?
- Chở, đằng nào cũng dậy rồi. Bốn chục em nhé
-- Ơ cái đ.. 1 cây 4 chục là thế đ*o nào.
- Tao thích thế đấy, sao?
-- Đéo đi nữa thôi chứ sao trăng gì?
- A đt m thế tao đang ngủ mày dựng dậy thì tính như nào?
-- Ở đây có chục cái bánh rán, còn nóng, anh cầm tạm.
- Ơ..
-- Ơ đ*o gì, bánh ngon đấy. Thôi em về đây. Ngủ tiếp đi.
- Ơ...
Sợ vợ thế bạn.Hôm qua quên không logout, vợ vào đọc không sót chữ nào luôn
Tạm thời treo topic đến khi nịnh vợ xong xuôi các fen nhé
Sợ vợ thế bạn.