Chương 1: Họa sĩ lãng du.
Nắng chiều vàng ngừng soi nơi phố thị, mặt trời bị vài áng mây che kín tạo nên một bầu không khí hơi u tối và lạnh lẽo, nhất là với những ngôi nhà trong hẻm nhỏ như khu nhà trọ này.
"Đây là chìa khóa phòng của con, con có thể dọn vào ở luôn trong hôm nay." Cô chủ nhà trọ nói với người thanh niên trước mặt rồi quay lưng đi.
Hắn ta một thân cao ráo, dáng người gầy gò, có mái tóc hơi dài phủ qua mũi và mang một chiếc kính cận viền đen.
Hắn mặc sơ mi trắng, khoác trên thân chiếc áo da màu nâu đen, hơi rộng so với thân hình hắn, vạt áo chạm gần đến nửa đùi, bên dưới là chiếc quần jean bó sát.
Một tay hắn kéo chiếc vali bằng da thuộc, lưng vác ba lô màu xanh, tay còn lại cầm chiếc chìa khóa bước đến căn phòng trọ vừa mới thuê của mình.
Hắn ta là Trần Nhật Nguyên, là sinh viên mới trúng tuyển của Đại Học Mỹ Thuật Lãnh Nam - một trong những Trường Mỹ Thuật hàng đầu của cả nước.
Tạch!
Cửa phòng được đẩy vào, không gian bên trong tối ôm, Nhật Nguyên bật đèn pin từ điện thoại để tìm công tắc mở đèn.
Đèn sáng, căn phòng hiện rõ trước mắt, nó hơi chật nhưng được cái sạch sẽ, chỉ cần vệ sinh quét dọn sơ một chút là được.
Nhưng công việc đầu tiên của Nhật Nguyên không phải là tìm chổi hay giẻ lau, mà là đặt chiếc vali lên chiếc giường sắt có sẵn, mở chốt của nó ra.
Bên trong, ngoài vài bộ quần áo được xếp gọn và vài vật dụng cá nhân, còn có một xấp tranh, giấy vẽ và một hộp nhỏ chứa dụng cụ để vẽ.
Hắn cầm lấy bức tranh đầu tiên lên ngắm nghía. Trong đôi mắt hắn là chút hân hoan, say đắm xen kẽ chút hụt hẫng, tiếc nuối.
Bức tranh này được vẽ không lâu, hơn nữa còn là một bức tranh đang vẽ dang dở…!
***
Khoảng 6 giờ trước…
Cái nắng buổi sáng không gay gắt mà dịu dàng dễ chịu như cô tình nhân quen thuộc. Gió thổi nhẹ nhàng thì thầm vào tai, tiện thể bứt theo vài bông hoa anh đào từ cành bồng bềnh bay theo, rồi rải tung chúng xuống mặt đường, rơi cả vào mặt hồ bên cạnh.
Con đường đan nhỏ này đã có gần bốn năm tuổi, bao khỏa dọc theo chu vi hồ Bích Châu, cạnh bên có một rừng cây anh đào đang nở rộ khoe sắc.
Hồ cách trung tâm thành phố Lãnh Nam chỉ gần nữa giờ xe buýt, nên hiển nhiên quanh năm luôn không thiếu du khách từ đó đến để du ngoạn ngắm cảnh hay tổ chức cắm trại, mà đông nhất có lẽ chính là đầu mùa xuân như bây giờ.
Xoẹt!
Bức tranh trên khung vẽ bị thô bạo xé đi, vò nát lại rồi vứt vào túi nilon bên cạnh, đây đã là bức thứ ba nằm trong túi.
Nhật Nguyên không có vẻ gì
cáu gắt, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy khác rồi để vào khung vẽ, tiếp tục rửa cọ và pha màu.
Bức tranh vừa rồi không bị lỗi hay lem màu gì đâu, hắn xé bỏ nó vì nó đơn giản không mang được cái hồn của cảnh đẹp nơi này.
Với một kẻ bị ám ảnh bởi sự hoàn mỹ như Nhật Nguyên, việc để bức tranh như thế tồn tại còn khó chịu hơn là chính tay xé bỏ nó rồi vẽ lại một bức hoàn hảo hơn.
Chỗ mà hắn ngồi là một đoạn vắng vẻ gần hồ nước, vừa không bị ai làm phiền vừa đưa mắt nhìn ngắm được bao quát khung cảnh tuyệt đẹp ở đây.
Thứ mà hắn muốn đem vào trong tranh là bờ hồ thơ mộng đối diện với nơi hắn đang ngồi.
Ở đó có một rừng cây anh đào đang nở rộ rực rỡ và đẹp mắt, điểm nhấn của khung cảnh là cây anh đào cổ thụ cao gần 5 mét, nhiều tán cây vươn rộng ra, nở hoa trông vừa hùng vĩ vừa nên thơ.
Thật ra Nhật Nguyên chỉ vừa đặt chân đến nơi này nửa tiếng trước, hắn đến Thành phố Lãnh Nam bằng xe buýt và dừng chân ở một trạm xe gần hồ Bích Châu.
Đáng lẽ ra bây giờ việc hắn nên làm không phải là ngồi đây vẽ vời, mà là tiến vào thành phố Lãnh Nam để tìm nhà trọ nếu không muốn đêm nay phải tốn một mớ tiền thuê khách sạn.
Nhưng biết sao được, cảnh đẹp của hồ này quả thật quá có sức mê hoặc đối với một kẻ có tâm hồn mộng mơ như hắn.
Có lẽ vì hơi vội nên vừa nguệch ngoạc phác thảo được vài nét thì cây cọ trên tay hắn bị rơi, lăn xuống lề cỏ và biến đi đâu mất, phải loay hoay cả buổi mới tìm được nó.
Thì ra nó lăn sát bên đôi giày, Nhật Nguyên nhặt cây cọ lên, đưa mắt nhìn về bên kia hồ nơi có gốc cổ thụ anh đào, nơi đó thấp thoáng bóng ai đứng, lưng đưa về phía hắn.
Từ trang phục và mái tóc dài có thể dễ dàng đoán được đây là một cô gái trẻ. Nàng bất chợt xoay người, nghiêng một chút khuôn mặt về phía Nhật Nguyên.
Nhật Nguyên nhìn nàng, trái tim chợt rung lên, linh hồn như bị thứ gì đó bóp chặt rồi mạnh mẽ kéo đi...
Nắng xuyên phủ vai gầy
Gió vuốt làn tóc mây,
Màu mắt xanh ánh ngọc
Đôi gò má đỏ hây.
Váy dài trắng trang nhã
Tôn thân hình thướt tha,
Như thiên thần thu cánh
Nàng dạo chơi chốn ta.
Không dám rời ánh mắt
Sợ chỉ là cơn mơ,
Lỡ thiên thần bay mất
Tim hồn đâu bây giờ?
Vài giây ngắn ngủi, nàng vô tình lấy đi trái tim chàng họa sĩ mà dửng dưng không hề hay biết.
Nàng là cô gái xinh đẹp, khí chất đặc biệt nhất mà Nhật Nguyên từng gặp.
Hoàn mỹ một cách khó tả, tưởng như chỉ có trong ảo mộng, thanh thoát như bóng trăng trong giếng, mỏng manh như cánh hoa ngược gió giông.
Sợ chỉ cần chạm nhẹ, bóng trăng sẽ tan, cánh hoa sẽ nát!
Không! Nhật Nguyên thề với lòng phải lưu giữ lấy khung cảnh này, để nó tồn tại mãi mãi. Nhưng ngặt nỗi điện thoại của hắn đã trùng hợp hết pin, chỉ còn một cách là vẽ lại.
Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng cầm lấy cọ, tay vẽ như điên vào giấy, như sợ chỉ cần chậm một chút, khung cảnh trước mắt sẽ vĩnh viễn mất đi.
Chưa bao giờ hắn căng thẳng và hồi hộp khi vẽ như lần này, mắt và tay hắn hoạt động hết công suất, trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Không biết đã qua bao lâu thì hắn dừng vẽ, tay đã cứng đờ, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, còn bức tranh cũng gần hoàn thành, duy chỉ có khuôn mặt cô gái là hắn không tài nào vẽ ra được.
Nhật Nguyên nhìn lại nơi người con gái ấy đứng lần nữa rồi ngẩn ngơ… Nơi đó nào còn bóng hình ai! Hắn quăng cây cọ xuống đất, chạy một hơi đến đó tìm nàng.
Trên đất, hoa anh đào rải đầy, bị thổi tung lên bay theo từng cơn gió…
-Đấng-
Nắng chiều vàng ngừng soi nơi phố thị, mặt trời bị vài áng mây che kín tạo nên một bầu không khí hơi u tối và lạnh lẽo, nhất là với những ngôi nhà trong hẻm nhỏ như khu nhà trọ này.
"Đây là chìa khóa phòng của con, con có thể dọn vào ở luôn trong hôm nay." Cô chủ nhà trọ nói với người thanh niên trước mặt rồi quay lưng đi.
Hắn ta một thân cao ráo, dáng người gầy gò, có mái tóc hơi dài phủ qua mũi và mang một chiếc kính cận viền đen.
Hắn mặc sơ mi trắng, khoác trên thân chiếc áo da màu nâu đen, hơi rộng so với thân hình hắn, vạt áo chạm gần đến nửa đùi, bên dưới là chiếc quần jean bó sát.
Một tay hắn kéo chiếc vali bằng da thuộc, lưng vác ba lô màu xanh, tay còn lại cầm chiếc chìa khóa bước đến căn phòng trọ vừa mới thuê của mình.
Hắn ta là Trần Nhật Nguyên, là sinh viên mới trúng tuyển của Đại Học Mỹ Thuật Lãnh Nam - một trong những Trường Mỹ Thuật hàng đầu của cả nước.
Tạch!
Cửa phòng được đẩy vào, không gian bên trong tối ôm, Nhật Nguyên bật đèn pin từ điện thoại để tìm công tắc mở đèn.
Đèn sáng, căn phòng hiện rõ trước mắt, nó hơi chật nhưng được cái sạch sẽ, chỉ cần vệ sinh quét dọn sơ một chút là được.
Nhưng công việc đầu tiên của Nhật Nguyên không phải là tìm chổi hay giẻ lau, mà là đặt chiếc vali lên chiếc giường sắt có sẵn, mở chốt của nó ra.
Bên trong, ngoài vài bộ quần áo được xếp gọn và vài vật dụng cá nhân, còn có một xấp tranh, giấy vẽ và một hộp nhỏ chứa dụng cụ để vẽ.
Hắn cầm lấy bức tranh đầu tiên lên ngắm nghía. Trong đôi mắt hắn là chút hân hoan, say đắm xen kẽ chút hụt hẫng, tiếc nuối.
Bức tranh này được vẽ không lâu, hơn nữa còn là một bức tranh đang vẽ dang dở…!
***
Khoảng 6 giờ trước…
Cái nắng buổi sáng không gay gắt mà dịu dàng dễ chịu như cô tình nhân quen thuộc. Gió thổi nhẹ nhàng thì thầm vào tai, tiện thể bứt theo vài bông hoa anh đào từ cành bồng bềnh bay theo, rồi rải tung chúng xuống mặt đường, rơi cả vào mặt hồ bên cạnh.
Con đường đan nhỏ này đã có gần bốn năm tuổi, bao khỏa dọc theo chu vi hồ Bích Châu, cạnh bên có một rừng cây anh đào đang nở rộ khoe sắc.
Hồ cách trung tâm thành phố Lãnh Nam chỉ gần nữa giờ xe buýt, nên hiển nhiên quanh năm luôn không thiếu du khách từ đó đến để du ngoạn ngắm cảnh hay tổ chức cắm trại, mà đông nhất có lẽ chính là đầu mùa xuân như bây giờ.
Xoẹt!
Bức tranh trên khung vẽ bị thô bạo xé đi, vò nát lại rồi vứt vào túi nilon bên cạnh, đây đã là bức thứ ba nằm trong túi.
Nhật Nguyên không có vẻ gì
cáu gắt, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy khác rồi để vào khung vẽ, tiếp tục rửa cọ và pha màu.
Bức tranh vừa rồi không bị lỗi hay lem màu gì đâu, hắn xé bỏ nó vì nó đơn giản không mang được cái hồn của cảnh đẹp nơi này.
Với một kẻ bị ám ảnh bởi sự hoàn mỹ như Nhật Nguyên, việc để bức tranh như thế tồn tại còn khó chịu hơn là chính tay xé bỏ nó rồi vẽ lại một bức hoàn hảo hơn.
Chỗ mà hắn ngồi là một đoạn vắng vẻ gần hồ nước, vừa không bị ai làm phiền vừa đưa mắt nhìn ngắm được bao quát khung cảnh tuyệt đẹp ở đây.
Thứ mà hắn muốn đem vào trong tranh là bờ hồ thơ mộng đối diện với nơi hắn đang ngồi.
Ở đó có một rừng cây anh đào đang nở rộ rực rỡ và đẹp mắt, điểm nhấn của khung cảnh là cây anh đào cổ thụ cao gần 5 mét, nhiều tán cây vươn rộng ra, nở hoa trông vừa hùng vĩ vừa nên thơ.
Thật ra Nhật Nguyên chỉ vừa đặt chân đến nơi này nửa tiếng trước, hắn đến Thành phố Lãnh Nam bằng xe buýt và dừng chân ở một trạm xe gần hồ Bích Châu.
Đáng lẽ ra bây giờ việc hắn nên làm không phải là ngồi đây vẽ vời, mà là tiến vào thành phố Lãnh Nam để tìm nhà trọ nếu không muốn đêm nay phải tốn một mớ tiền thuê khách sạn.
Nhưng biết sao được, cảnh đẹp của hồ này quả thật quá có sức mê hoặc đối với một kẻ có tâm hồn mộng mơ như hắn.
Có lẽ vì hơi vội nên vừa nguệch ngoạc phác thảo được vài nét thì cây cọ trên tay hắn bị rơi, lăn xuống lề cỏ và biến đi đâu mất, phải loay hoay cả buổi mới tìm được nó.
Thì ra nó lăn sát bên đôi giày, Nhật Nguyên nhặt cây cọ lên, đưa mắt nhìn về bên kia hồ nơi có gốc cổ thụ anh đào, nơi đó thấp thoáng bóng ai đứng, lưng đưa về phía hắn.
Từ trang phục và mái tóc dài có thể dễ dàng đoán được đây là một cô gái trẻ. Nàng bất chợt xoay người, nghiêng một chút khuôn mặt về phía Nhật Nguyên.
Nhật Nguyên nhìn nàng, trái tim chợt rung lên, linh hồn như bị thứ gì đó bóp chặt rồi mạnh mẽ kéo đi...
Nắng xuyên phủ vai gầy
Gió vuốt làn tóc mây,
Màu mắt xanh ánh ngọc
Đôi gò má đỏ hây.
Váy dài trắng trang nhã
Tôn thân hình thướt tha,
Như thiên thần thu cánh
Nàng dạo chơi chốn ta.
Không dám rời ánh mắt
Sợ chỉ là cơn mơ,
Lỡ thiên thần bay mất
Tim hồn đâu bây giờ?
Vài giây ngắn ngủi, nàng vô tình lấy đi trái tim chàng họa sĩ mà dửng dưng không hề hay biết.
Nàng là cô gái xinh đẹp, khí chất đặc biệt nhất mà Nhật Nguyên từng gặp.
Hoàn mỹ một cách khó tả, tưởng như chỉ có trong ảo mộng, thanh thoát như bóng trăng trong giếng, mỏng manh như cánh hoa ngược gió giông.
Sợ chỉ cần chạm nhẹ, bóng trăng sẽ tan, cánh hoa sẽ nát!
Không! Nhật Nguyên thề với lòng phải lưu giữ lấy khung cảnh này, để nó tồn tại mãi mãi. Nhưng ngặt nỗi điện thoại của hắn đã trùng hợp hết pin, chỉ còn một cách là vẽ lại.
Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng cầm lấy cọ, tay vẽ như điên vào giấy, như sợ chỉ cần chậm một chút, khung cảnh trước mắt sẽ vĩnh viễn mất đi.
Chưa bao giờ hắn căng thẳng và hồi hộp khi vẽ như lần này, mắt và tay hắn hoạt động hết công suất, trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Không biết đã qua bao lâu thì hắn dừng vẽ, tay đã cứng đờ, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, còn bức tranh cũng gần hoàn thành, duy chỉ có khuôn mặt cô gái là hắn không tài nào vẽ ra được.
Nhật Nguyên nhìn lại nơi người con gái ấy đứng lần nữa rồi ngẩn ngơ… Nơi đó nào còn bóng hình ai! Hắn quăng cây cọ xuống đất, chạy một hơi đến đó tìm nàng.
Trên đất, hoa anh đào rải đầy, bị thổi tung lên bay theo từng cơn gió…
-Đấng-