Chắc con vk có skill co bóp miết nhả phê lên tận nóc nên thèng ck nghe răm rắp. T biết có 1 trường hợp ck học thạc sĩ nước ngoài về, được cơ cấu để làm giảng viên, nhưng nghe hết lời vk xúi ông bà già bán hết nhà cửa để lập cty khởi nghiệp, cuối cùng nát bét, h phải đi trốn nợ
cái này e nghĩ chắc là cả 2 cũng phải đồng thuận hay gì ấy. Chứ việc cả 2 đi ngược lại với số đông xã hội như này chắc cũng không phải đơn giản
Rốt cuộc chỉ là mong muốn nhất thời của 2 vc rồi vác đứa con theo. Chứ trẻ con không đi học, không tiếp xúc với xh loài người. Định biến nó thành tác dăng hay gì.
2vc trên 18 muốn sống sao thì tùy, đừng áp đặt đứa trẻ phải theo rồi mặc định vậy là tốt cho nó.
thì như vậy e mới quay lại câu chuyện là quan điểm sống của mỗi người mỗi khác á bác. Vd như mình, thì thấy rằng trẻ con phải được đi học đầy đủ, tiếp xúc với xã hội loài người các kiểu... Tuy nhiên, với họ thì có thể họ sẽ nghĩ rằng. Học làm gì cuối cùng rồi cũng xuống lỗ. Nó giống với câu chuyện này e thấy hay nè, e quote lại bác đọc cùng nhé
----
Một doanh nhân người Mỹ đang đi nghỉ mát tại một ngôi làng nhỏ ven biển Mexico, vì bác sỹ riêng của ông buộc ông phải nghỉ ngơi. Không thể ngủ được sau khi nhận cuộc điện khẩn từ văn phòng, báo cáo rằng công ty có vấn đề nghiêm trọng, ông phải tản bộ ngoài biển để thư giãn đầu óc. Một chiếc thuyền nhỏ vừa vào bến, và trên thuyền có một ông lão đánh cá với một vài con cá ngừ vây vàng. Ông doanh nhân người Mỹ mở lời khen ngợi ông lão đánh cá người Mexico vì cá trông quá tươi và ngon.
"Ông cần bao lâu để bắt được hết chỗ cá này vậy?" người Mỹ hỏi.
"Chỉ một chốc lát thôi," người Mexico trả lời bằng khả năng dùng tiếng Anh trôi chảy, khiến người Mỹ bất ngờ.
"Tại sao ông không ở ngoài khơi lâu hơn để bắt thêm cá, chứ chỗ này đáng gì?" người Mỹ tiếp tục hỏi.
"Tại vì tôi đã bắt đủ cá để cho gia đình tôi ăn, đủ để tôi đem cho mấy người bạn nữa," người Mexico vừa nói vừa trút cá vào một cái rổ lớn.
"Nhưng mà... thế thì ông làm gì cho hết thời gian còn lại của mình?"
Người Mexico ngước lên nhìn và mỉm cười. "Tôi ngủ dậy muộn, đi bắt cá một lát, chơi với con tôi, rồi nghỉ trưa với vợ tôi - Julia, rồi đi lòng vòng trong làng vào buổi tối, tôi uống rượu và chơi đàn guitar với bạn bè tôi. Cuộc sống của tôi cũng bận rộn lắm đấy ông bạn ạ."
Người Mỹ bật cười và đứng thẳng dậy. "Ông ạ, tôi có bằng MBA của Harvard đây, và tôi có thể giúp ông. Ông cần dành thêm thời gian bắt cá đi, và với số tiền thu được, ông có thể mua một chiếc thuyền lớn hơn. Chẳng mấy chốc, ông có thể mua thêm vài chiếc thuyền nữa, nâng cấp để đi xa hơn. Đến một ngày, ông sẽ có cả một đội thuyền đánh cá."
Ông vẫn thao thao bất tuyệt, "Thay vì bán cá cho nhà phân phối, ông có thể bán trực tiếp cho người tiêu dùng, và cuối cùng ông sẽ mở được xưởng chế biến của riêng mình. Ông sẽ điều khiển tất cả các khâu sản xuất, chế biến, và phân phối. Ông sẽ cần phải rời khỏi làng chài này, chắc chắn phải đến thủ đô Mexico mới được, rồi đến Los Angeles, cuối cùng ông sẽ được đến New York, lúc đó ông sẽ điều hành công ty của riêng mình, với đội ngũ quản lý hoàn chỉnh."
Ông đánh cá người Mexico hỏi lại, "Nhưng mà, ông ơi, làm thế mất bao lâu vậy?"
Và người Mỹ trả lời, "15-20 năm, tối đa là 25 năm."
"Nhưng mà sau đó thì sao?"
Người Mỹ cười lớn, "Đó mới là phần hay nhất của câu chuyện đấy ông. Khi thời cơ đến, ông sẽ bán cổ phần của công ty trên sàn chứng khoán và trở nên giàu có. Ông sẽ kiếm được hàng triệu đô."
"Hàng triệu đô cơ à? Rồi sao nữa?"
"Rồi ông sẽ nghỉ hưu và chuyển đến sống cuộc sống an nhàn tại một ngôi làng chài đẹp đẽ yên bình, ông có thể ngủ dậy muộn, đi câu cá chút cho thư giãn, rồi chơi với con cái, nghỉ trưa với vợ, rồi mỗi tối đi tản bộ quanh làng, uống rượu và đàn hát với bạn bè. Chẳng phải cuộc đời tươi đẹp hay sao."
"Này ông, chẳng phải tôi đang làm tất cả những thứ đó hay sao?